Fansipan - nóc nhà Đông Dương. Chỉ nghe điều này, các bạn sẽ cảm thấy con đường chinh phục đỉnh núi này khó khăn biết chừng nào. Nếu không đủ thể lực, không đủ sức bền, không đủ một tinh thần thép thì bạn khó có thể leo đến đích. Khi đăng ký tên mình, tôi cũng lo sợ từng ngày. Một mặt, muốn được thử sức cái mới. Còn một mặt là trốn tránh và mong mình không nằm trong danh sách được chọn. Tôi cũng nghĩ đến viễn cảnh, lỡ giữa chừng mình leo không nổi nữa thì sao, lỡ mình lạc đường như các tin tức không vui về một số người đã leo lên dãy núi này thì sẽ thế nào. Cuối cùng, tôi vẫn quyết định không rút tên mình trong danh sách. Tôi nghĩ mình cần phân tích nỗi sợ của mình là gì và vì sao mình có nỗi sợ đó? Có lẽ, mình chưa nắm bắt được nó gian nan như thế nào và mình đang nghĩ tới một bức tranh vô hình. Thế là tôi lao vào nghiên cứu đoạn hành trình này, nghiên cứu thời gian leo của từng đoạn. Tôi sẽ được ai hỗ trợ trong khi leo? Tôi cần chuẩn bị gì để hoàn thành chuyến hành trình hiểm trở này? Trả lời được tất cả những câu hỏi đó, tôi và đồng đội đã quyết tâm và sẵn sàng cho chuyến thám hiểm nóc nhà Đông Dương nổi tiếng khắp thế giới này.
Chúng tôi xuất phát từ Trạm Tôn ở độ cao 1800m. Mục tiêu của chúng tôi trong sáng nay là leo lên đến độ cao 2200m vào buổi trưa. Cả đoàn ý thức được điều gì đang sắp diễn ra, từ khi chuẩn bị đến giây phút này, chúng tôi đang bắt đầu bước chân vào một hành trình cam go và đầy thử thách để leo lên đến đỉnh núi Fansipan trong hai ngày một đêm. Chưa kịp quen với không khí, nhiệt độ và độ cao ở nơi đây, nhiều người trong chúng tôi đã cảm thấy tim đập nhanh và khó thở. Chúng tôi cùng nhau nghỉ chân khi cảm thấy mệt và bước tiếp khi cơ thể đã nạp đầy năng lượng. Trời nắng xuyên qua những tán lá của rừng cây rậm rạp. Vài cơn gió mát thoảng qua làm chúng tôi cảm thấy khá dễ chịu. Cảnh vật hoang dã, yên bình cùng không khí lạnh của núi rừng thật tinh khiết. Rừng cây với nhiều loài hoa lá xanh mướt đang bừng lên sức sống. Khi xuyên qua khoảnh rừng cây ấy, chúng tôi cùng bắt gặp những hồ nước trong vắt, xanh ngăn ngắt và mát lạnh. Chúng tôi vừa leo, vừa thưởng thức món quà tặng tuyệt vời từ thiên nhiên. Chúng tôi đã leo mãi, leo mãi lên từng nấc thang trải dày những mảng rong rêu. Tay chúng tôi bám vào từng viên đá lởm chởm, khô khốc và từng nhánh cây già trườn ra khỏi bụi cây của mình như giang tay giúp sức cho chúng tôi trên mỗi chặng đường. Giữa những khoảng đường chông gai đó, khu rừng núi cũng xuất hiện những con đường mòn phủ rợp cây xanh với các tia nắng đang cố len mình, xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp tán cây rừng dày đặc. Chúng tôi háo hức chạy băng băng qua các lối mòn này. Lối đi từ lúc sáng sớm đến trưa dường như đã thắm đượm những giọt mồ hôi của những nhà leo núi nghiệp dư như chúng tôi.
Trong khoảng bốn tiếng, chúng tôi đã nhìn thấy khu lán trại nhấp nhô từ xa xa. Chúng tôi biết rằng mình đã chinh phục được đoạn đường đầu tiên này. Cùng nhau nghỉ trưa và thưởng thức các món ngon mà đội hỗ trợ đã chuẩn bị, chúng tôi cùng cười đùa, chia sẻ từng viên kẹo, từng quả quýt, từng chai nước mát lạnh để mọi người đều cảm thấy một sự gắn kết, cùng nhau hoàn thành hành trình chinh phục đỉnh núi của cả đoàn.
Mục tiêu kế tiếp của chúng tôi là leo từ độ cao 2200m lên độ cao 2800m. Tôi đi trong cái nắng rát bỏng, giữa núi non trùng trùng, điệp điệp. Vượt qua vài đỉnh đồi, quay lại nhìn xuống, bạn sẽ thấy những quả đồi nhấp nhô bên dưới mà mình vừa băng qua. Khung cảnh yên ắng đến lạ thường nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm của núi rừng phương Bắc. Từ độ cao 2200m, giữa trời nắng cháy khét từng lọn tóc đang nhễ nhại mồ hôi, tôi lăn lê bò toài tìm cách vượt qua một dòng suối chảy róc rách qua những mỏm đá lởm chởm và trơn trượt. Đôi tay mềm mại chuyên cầm viết và gõ bàn phím, nay đã đỏ rực và phồng rộp, từng chút một, thận trọng bám vào hốc đá để trườn về phía trước. Trong buổi trưa yên ắng, từ xa, tôi đã nghe văng vẳng tiếng các bạn trẻ ở một đoàn khác đang từ đỉnh đi xuống trong khi chúng tôi đang leo lên. Từ bên dưới, tôi hỏi chừng một anh bạn trẻ đang ở phía trên vách đá xem tôi sắp đến độ cao 2800m chưa, anh ấy trả lời tôi với một nụ cười tinh nghịch: “Bạn cần đi thêm một trăm lần đoạn đường như thế này thì sẽ tới nơi”. Bạn ấy còn nói thêm: “Bạn đi mà cầm cây gậy mong manh vậy. Bạn trèo lên đi, mình tặng bạn cây gậy của mình đây”. Tôi ráng sức trèo lên trên thì anh bạn trao cho tôi một đoạn tre cầm rất chắc tay và không quên chúc tôi gặp nhiều may mắn và chinh phục thành công đoạn hành trình phía trước. Người tử tế vẫn luôn ở quanh bạn, kể cả trên một ngọn núi heo hút này. Tôi cảm thấy như được truyền thêm sức lực để hoàn thành đoạn đường thứ hai trong ngày.
Lúc này, mọi người đi nhanh hơn kẻo màn đêm buông xuống là không kịp về đến lán trại. Tôi cứ đi mãi đi mãi để bắt kịp đoàn phía trước. Trên đoạn đường đó, chúng tôi phải leo lên nhiều cầu thang sắt được đóng vào vách đá. Mỗi lần đang leo mà nghe tiếng cầu thang sắt ở phía xa xa kẻo cà kẻo kẹt, đu đưa trong tiếng gió rít sượt qua mang tai là tôi biết nhóm trước đó của đoàn đang leo qua một cái thang sắt khác. Tôi cảm phục những con người quản lý khu vườn quốc gia này đã không quản ngại bao khó khăn hiểm trở, lắp vào đường đi một số điểm bám, một số dụng cụ để những đoàn leo núi nghiệp dư như chúng tôi có cơ hội đến được khu rừng núi tuyệt vời và vĩ đại mà mẹ thiên nhiên đã trao tặng cho loài người hàng trăm năm qua.
Chúng tôi đến được lán trại ở độ cao 2800m vào lúc bốn giờ chiều. Chúng tôi sẽ ngủ qua đêm tại độ cao này để chuẩn bị sức lực cho việc chinh phục đỉnh Fansipan vào lúc bốn giờ hừng sáng ngày mai. Nhiệt độ càng lúc càng xuống dần dù trời vừa chuyển sang buổi chiều tà, tĩnh mịch. Trong cái giá lạnh thấu xương, mọi người tràn vào chái bếp nằm cạnh lán trại để hít hà chút hơi ấm tỏa ra từ những bếp lò đun than củi mà các anh chị trong đội hỗ trợ vừa nhóm lên. Một bữa tối đạm bạc và thân tình đang chờ chúng tôi, một bữa tối đầu tiên của chúng tôi trên một ngọn núi. Cầm chén cơm còn nóng hổi trên tay, lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó tả. Tôi thầm cảm ơn các anh chị trong đội hỗ trợ đã vất vả gùi trên lưng hàng chục ký rau cải, thức ăn, gia vị và chén dĩa để lo từng bữa ăn cho cả đoàn được trọn vẹn sau những giờ vận động mệt nhoài. Các anh chị ấy vẫn nói cười, vẫn chân đi thoăn thoắt và đôi mắt ánh lên một vẻ mãn nguyện khi thấy chúng tôi ăn ngon miệng và chuyện trò rôm rả.
Sau bữa tối tràn đầy năng lượng, chúng tôi kiếm được mấy bó củi khô và cùng nhau nhóm lửa trại, bật loa, nhảy nhót và hát hò cùng các bạn ở đoàn khác. Lời hát vang vọng trong đêm tối, át cả tiếng nhạn ăn đêm đang nháo nhác lạc bầy. Hơi ấm phảng phất từ ánh lửa hồng làm chúng tôi thêm nhiệt huyết, cùng ôm nhau quây quần và khăng khít. Bữa tối nồng ấm đã khép lại trong ánh lửa hồng dần dần tàn lụi. Chúng tôi nắm tay nhau quay về lán trại nghỉ ngơi để chuẩn bị cho đoạn hành trình cuối cùng vào sáng sớm mai.
Vừa mới chợp mắt sau cả ngày dài mỏi mệt, tất cả các đoàn ở các lán trại đã kịp tỉnh giấc vào lúc 3h sáng trước khi mặt trời mọc. Từng đoàn lạo xạo nối bước leo lên. Người sau đi theo bước chân người đi trước trong cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Chúng tôi leo lên thật khó khăn trên bước đường trơn trợt và trong chiếc áo mưa xông xênh. Trong lòng tôi nao lên một nỗi lo lắng khi người tôi càng lúc càng nóng dần lên. Tôi sợ nếu tôi dừng bước thì tôi sẽ lạc mất đoàn của mình trong đêm tối nhưng tôi không thể thở nổi nữa. Tôi đành dừng bước để cởi bỏ bớt các lớp áo mưa và áo khoác mà tôi đã lo sợ các cơn gió lạnh nên đã trang bị thật nhiều. Tôi may mắn có các bạn dừng lại chờ cho đến khi tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ. Trong cuộc hành trình này, nếu không có đồng đội hỗ trợ, chúng tôi sẽ khó vượt qua được những khó khăn, trắc trở này.
Trời dần sáng hơn. Bạn sẽ thấy nơi mình vừa đi qua một bên là vách núi, một bên là vực thẳm sâu hun hút. Và bạn đã vượt qua được chặng đường đầy trở ngại, gian nan đó. Đi càng lúc càng mệt, có những lúc chúng tôi muốn bỏ cuộc vì nghĩ rằng chúng tôi không thể, không thể và hoàn toàn không thể leo nữa rồi. Ở độ cao trên 3000m, áp suất, không khí thay đổi, sức lực của chúng tôi gần như cạn kiệt, đôi chân rã rời không còn nghe theo hiệu lệnh của cơ thể. Nhưng các bạn ạ, tiềm lực trong bạn dường như là vô hạn, chỉ có không gian là hữu hạn mà thôi. Bạn cứ để bước chân mình tự định hướng. Hãy để con tim bạn soi lối, dẫn đường. Đôi chân ấy sẽ đưa bạn đến những nơi bạn muốn nếu trái tim bạn vẫn còn hơi ấm và niềm tin của bạn vẫn còn đang cháy bỏng. Chỉ cần đôi chân bạn vượt qua 600 bậc thang cao ngất và thăm thẳm ở đoạn cuối của hành trình để đôi tay bạn được chạm vào đỉnh núi giá lạnh dù không phải là đôi tay đầu tiên đặt lên đỉnh trong buổi sáng đầy sương hôm ấy. Trên đỉnh núi Fansipan tinh khiết và thiêng liêng, bạn sẽ giương cao tấm huy chương mà Ban quản lý khu vườn quốc gia Hoàng Liên vừa trao tặng cho ý chí và nỗ lực của bạn. Trong ký ức, bạn sẽ không sao quên được nụ cười của mình khi ấy- một nụ cười rạng rỡ trong ánh bình mình chói lóa, một nụ cười của niềm tin chiến thắng. Đó chính là con người trong bạn đã được đánh thức, là mục tiêu, lý tưởng và sứ mệnh trong cuộc đời bạn đã rõ ràng hơn. Bạn đã chiến thắng bản thân mình, bạn đã vượt qua những ngọn núi trở ngại luôn tồn tại đâu đó trong những khó khăn gặp phải trên đường đời. Còn gì là không thể ….
Nhóm leo núi Fansipan
Ghi chép lại trong chuyến đi ngày 19 và 20 tháng 5 năm 2018 cùng đoàn leo núi của công ty Chailease